Beauty and Sadness Quotes
Beauty and Sadness
by
Yasunari Kawabata15,026 ratings, 3.80 average rating, 1,716 reviews
Open Preview
Beauty and Sadness Quotes
Showing 1-30 of 41
“Time passed. But time flows in many streams. Like a river, an inner stream of time will flow rapidly at some places and sluggishly at others, or perhaps even stand hopelessly stagnant. Cosmic time is the same for everyone, but human time differs with each person. Time flows in the same way for all human beings; every human being flows through time in a different way.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“I suppose even a woman's hatred is a kind of love.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“...he heard a sound that only a magnificent old bell could produce, a sound that seemed to roar forth with all the latent power of a distant world.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Her awareness of her body was inseparable from her memory of his embrace.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Un dia, mientras escribia una carta, Otoko abrio el diccionario para consultar el ideograma 'pensar'. Al repasar los restantes significados (añorar, ser incapaz de olvidar, estar triste) sintio que el corazon se le encogia. Tuvo miedo de tocar el diccionario... Aun ahi estaba Oki. Innumerables palabras se lo recordaban. Vincular todo lo que veia y oia con su amor equivalia a estar viva. La conciencia de su propio cuerpo era inseparable del recuerdo de aquel abrazo.”
― Lo bello y lo triste
― Lo bello y lo triste
“She was afraid to touch the dictionary Oki was even there. Innumerable words reminded her of him. To link whatever she saw and heard with her love was nothing less than to be alive. Her awareness of her body was inseparable from her memory of his embrace.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Even if you took it as cascading snowy mountains,it was not a cool snow-white. The cold of the snow and it's warm colour made a kind of music.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“She could not say why these rather inconspicuous green slopes had so touched her heart, when along the railway line there were mountains, lakes, the sea at times even clouds dyed in sentimental colors. But perhaps their melancholy green, and the melancholy evening shadows of the ridges across them, had brought on the pain. Then too, they were small, well-groomed slopes with deeply shaded ridges, not nature in the wild; and the rows of rounded tea bushes looked like flocks of gentle green sheep.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“¿Pero cuánto durará esta belleza? A las mujeres nos entristece pensar en eso”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Your ears are lovely, he said, but there's a kind of eerie beauty to your profile.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“El tiempo corre de la misma manera para todos los seres humanos; pero todo ser humano flota de distinta manera en el tiempo.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Supongo que en una mujer, hasta el odio es una forma del amor.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Now that Otoko had heard about the night at Enoshima, that old love flared up ominously within her. Yet in those flames she could see a single white lotus blossom. Their love was a dreamlike flower that not even Keiko could stain.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“I like the idea of saying thank you on behalf of the weather.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Esperar a Oki es lo mismo que esperar el pasado… El tiempo y los ríos no corren para atrás.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Supongo que en una mujer, hasta el odio es una forma del amor”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Quiero que nos abramos paso a través de nuestro destino y que flotemos sobre las aguas. El mañana siempre se nos escapa.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“¡El hombre es la medicina que da vida a la mujer! Todas las mujeres tienen que consumirla.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“A no ser por la mirada melancólica de sus ojos, cuando pensaba en Oki, nadie habría advertido su tristeza. Y hasta esa ocasional sombra sólo contribuía a acentuar su belleza.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“La conciencia de su propio cuerpo era inseparable del recuerdo de aquel abrazo.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Se preguntó si era su juventud y su inocencia lo que habían dado tanta intensidad a ese amor. Quizás eso explicara su pasión ciega e insaciable. Cuando en un espasmo mordía el hombro de Oki, ni siguiera advertía la sangre que manaba de la herida.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“No me importa que sólo dure cinco o diez días, pero necesito a alguien que pueda hacerme olvidar completamente de mí misma.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Women are odd,” he said, to extricate himself. “Two or three of them have told me they’re sure I modeled one of my characters on them. And they were complete strangers, women I’d had nothing to do with. What kind of delusion could that be?” “Lots of women are unhappy, so they console themselves with delusions.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“El tiempo pasó. Pero el tiempo se divide en muchas corrientes. Como en un río, hay una corriente central rápida en algunos sectores y lenta, hasta inmóvil, en otros. El tiempo cósmico es igual para todos, pero el tiempo humano difiere con cada persona. El tiempo corre de la misma manera para todos los seres humanos; pero todo ser humano flota de distinta manera en el tiempo”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Lo bello una vez más ha resultado ser inseparable de lo triste: un amor oscuro, una ruina que todo lo ilumina”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Hãy cho cả em cũng có chút kỷ niệm về ngôi mộ... Cho ngôi mộ có ý nghĩa cho em cũng như cho anh... Bởi ngôi mộ này đã mời gọi trái tim anh. Nó không còn là mộ."
“Không còn là mộ ư...” Taichiro thẫn thờ nhắc lại. “Mộ trải qua hàng trăm năm sẽ không còn là mộ…”
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ.”
“Anh bảo rằng cả những ngôi mộ đá quả cũng đến lúc mất đi sinh mệnh...”
― Beauty and Sadness
“Không còn là mộ ư...” Taichiro thẫn thờ nhắc lại. “Mộ trải qua hàng trăm năm sẽ không còn là mộ…”
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ.”
“Anh bảo rằng cả những ngôi mộ đá quả cũng đến lúc mất đi sinh mệnh...”
― Beauty and Sadness
“Bây giờ Otoko đã biết Keiko ngủ đêm tại khách sạn Enoshima với Oki, đam mê cũ bùng cháy mãnh liệt. Vậy mà trong rừng lửa ấy, nàng thấy một bông sen trắng đơn độc. Tình nàng với Oki như bông sen mộng ấy, mà ngay cả Keiko cũng không làm vẩn đục được.
[…]
Nàng nghĩ, mình phải vẽ ngay bức Em bé lên trời. Nếu không chắc chẳng bao giờ mình còn vẽ được. Ngay bây giờ bức tranh đang thay đổi và không còn như nàng muốn... cái buồn lẫn cái yêu đang hư hao đi. Lòng nàng sôi sục thế này, phải chăng vì ảo ảnh bông sen trong bể lửa vừa thấy.
Với nỗi sục sôi trong trái tim thuần khiết ấy, phải chăng người con gái tên Keiko này cũng là bông sen trong lửa. Cớ sao sen lại nở trong lửa? Cớ sao sen nở trong lửa mà không tàn rụi?”
― Beauty and Sadness
[…]
Nàng nghĩ, mình phải vẽ ngay bức Em bé lên trời. Nếu không chắc chẳng bao giờ mình còn vẽ được. Ngay bây giờ bức tranh đang thay đổi và không còn như nàng muốn... cái buồn lẫn cái yêu đang hư hao đi. Lòng nàng sôi sục thế này, phải chăng vì ảo ảnh bông sen trong bể lửa vừa thấy.
Với nỗi sục sôi trong trái tim thuần khiết ấy, phải chăng người con gái tên Keiko này cũng là bông sen trong lửa. Cớ sao sen lại nở trong lửa? Cớ sao sen nở trong lửa mà không tàn rụi?”
― Beauty and Sadness
“Sau lần ấy, Keiko không cố tình phơi bày mà cũng không giấu giếm mỗi khi khử lông. Nhưng Otoko không bao giờ quen được với cảnh đấy. Mùi kem khử lông không khó chịu như lần đầu, có thể kem tốt hơn, nhưng cảnh khử lông chân hay nách vẫn làm cho nàng nhờn nhợn. Khi lông bị chùi đi theo kem, nàng bỏ ra khỏi phòng. Vậy mà trong cái kinh tởm, có đốm lửa yếu ớt loé lên. Đốm lửa tắt để rồi lại loé lên lần nữa. Đốm lửa bé nhỏ xa xăm mà con mắt tưởng tượng phải gắng nhìn mới thấy, nhưng thanh thản làm sao, trong sạch làm sao, quá trong sạch quá thanh thản cho một đốm lửa của nhục dục. Đốm lửa nhắc nhở lại sự cố của Oki và nàng những năm tháng cũ. Cảm giác nhờn nhợn khi thấy Keiko chùi lông chân bằng kem chứa đựng cái ghê tởm của da thịt đàn bà cọ xát với da thịt đàn bà. Nhưng khi nghĩ sang tình nàng với Oki, cái cảm giác ghê tởm biến đi như có phép mầu.”
― Beauty and Sadness
― Beauty and Sadness
“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chó chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
― Đẹp Và Buồn
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
― Đẹp Và Buồn
